Tôi sợ nhất là sự vô tâm
Nó giết người ta âm thầm trong buồn tủi.
Buông không nổi
Giữ đau lòng.
Người ta vẽ cho nhau một hạnh phúc màu hồng
Rồi họ từ ấm nồng bỗng trở nên lạnh giá.
Vì mình ân cần quá
Nên họ chẳng nâng niu?
Tôi sợ một người ngộ nhận một tình yêu
Khi thói quen chiếm phần nhiều hơn thương-nhớ
Một ngày không cần nữa
Họ lặng im.
Có ai đi tới cùng với một nửa chữ duyên?
Tình yêu có vẹn tròn khi một người hờ hững?
Có hạnh phúc nào trăm năm bền vững
Khi chẳng tội tình gì vẫn chịu đựng
vô tâm?
#Duphong